TIểu thuyết ngắn tì...
 
Chia sẻ:
Notifications
Clear all

TIểu thuyết ngắn tình cảm Chương 5: Buổi Triển Lãm Định Mệnh

1 Bài viết
1 Thành viên
0 Reactions
68 Lượt xem
(@truongthon)
Trusted Member
Tham gia: 6 tháng Trước
Bài viết: 31
Ngày đăng bài viết  

Chương 5: Buổi Triển Lãm Định Mệnh

Thứ Bảy. Hà Nội vào những ngày đầu đông như được khoác thêm một lớp áo mỏng dịu dàng. Trời xanh, không mây, nắng nhẹ như đang giữ cho thời gian trôi chậm lại.

Minh đến sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng. Anh không muốn trễ – nhưng cũng không muốn đến đúng giờ như một người khách bình thường. Anh muốn… được đứng đó, quan sát thế giới mà em đang sống, trước khi chính thức bước vào.

Triển lãm diễn ra tại một không gian nghệ thuật nằm trên tầng hai của một căn nhà cổ. Cầu thang gỗ cũ kêu lên từng nhịp khi Minh bước lên, lòng anh như đập theo tiếng gỗ vang.

Không gian bên trong rộng rãi, tường trắng, ánh sáng dịu. Những bức tranh được treo cách nhau vừa đủ, để người ta không chỉ ngắm nhìn – mà còn lắng nghe. Minh đảo mắt tìm kiếm. Rồi anh thấy em.

Linh đứng ở một góc phòng, bên cạnh khu trưng bày nhỏ của mình. Em mặc chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc búi nhẹ, và nụ cười vẫn dịu dàng như hôm nào. Trong tay em là một tập brochure nhỏ, đang trao cho vài người khách ghé ngang.

Khi ánh mắt em bắt gặp Minh, nụ cười em bỗng sáng hơn – như một ngọn đèn lặng lẽ được thắp lên trong tim cả hai người.

“Anh đến rồi.”

Minh gật đầu, tay hơi run, nhưng ánh mắt đầy vững vàng:

“Anh nói rồi mà, anh sẽ không để em đợi.”

Em dẫn anh đến góc trưng bày. Chỉ có 5 bức tranh – nhưng mỗi bức đều mang một màu sắc rất riêng. Có bức đầy nắng, có bức nhuốm màu buồn như buổi chiều không lời. Nhưng có một bức khiến Minh dừng lại thật lâu.

Một cô gái đang ngồi trong hiệu sách, ánh sáng từ cửa sổ chiếu nghiêng xuống gương mặt. Cô gái ấy không nhìn ra ngoài, mà đang nhìn vào một người nào đó phía đối diện – người mà không xuất hiện trong khung tranh, nhưng lại hiện hữu qua ánh mắt của cô.

Minh quay sang Linh, chậm rãi:

“Đây là…”

Linh gật đầu, nhẹ như một lời thì thầm:

“Là hôm mình gặp nhau. Em vẽ nó ngay tối hôm đó. Lúc về nhà, em cứ nhớ mãi ánh mắt của anh khi nhìn em qua khung cửa sổ…”

Tim Minh như bị bóp nghẹt. Bao nhiêu lời anh từng giấu trong lòng, giờ bỗng trở nên vụng về, thừa thãi – vì em đã cảm nhận tất cả, bằng một cách nào đó sâu sắc hơn bất kỳ lời nào.

“Em... biết không?” – Minh khẽ nói – “Lúc đó, anh không nghĩ mình sẽ đủ can đảm để bước ra. Anh chỉ nghĩ, nếu không làm gì, có lẽ anh sẽ hối hận cả đời.”

Linh mỉm cười. Không trả lời. Chỉ nắm nhẹ lấy tay anh – một cái nắm dịu dàng nhưng rõ ràng, như lời khẳng định đầu tiên.

“Em cũng vậy. Nếu hôm đó không quay lại nhìn, có lẽ em đã bỏ lỡ một người thật lòng với mình nhất.”

Giữa tiếng ồn của những bước chân, của tiếng người trò chuyện rì rầm, Minh và Linh đứng đó – lặng lẽ, tay nắm tay, giữa một thế giới đang dần rõ nét hơn qua những gam màu cảm xúc.

Lúc ấy, Minh biết:
Tình yêu không đến từ những điều lớn lao. Mà đến từ một ánh mắt thật lòng, một khoảnh khắc đủ sâu, và một bước chân can đảm để bước về phía nhau.



   
Trích dẫn
Chia sẻ:
Lên đầu trang