Chương 4: Lời Mời Bất Ngờ
Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng ngả dần qua những song cửa sổ cũ kỹ. Cả Minh và Linh vẫn ngồi đó – hai con người xa lạ mà lại đang chia sẻ cùng nhau một khoảng không yên bình hiếm hoi trong đời.
Linh nhắm mắt vài giây, như đang nghe tiếng lòng mình lên tiếng. Rồi bất chợt, em mở mắt, nhìn Minh với ánh mắt có chút ngập ngừng, nhưng đầy quyết tâm:
“Anh có rảnh vào thứ bảy này không?”
Minh thoáng bất ngờ. Lần đầu tiên anh nghe em hỏi một điều gì đó dành riêng cho anh – không phải một câu xã giao, mà là một câu mời thật sự.
Anh chớp mắt, rồi khẽ gật đầu, cố giấu sự hồi hộp đang dâng lên:
“Có, anh rảnh. Có chuyện gì sao?”
Linh mỉm cười – nụ cười ấy, lần này không còn xa cách như lần đầu anh thấy trên màn hình, mà gần gũi, ấm áp đến lạ.
“Trường em đang tổ chức một buổi triển lãm tranh của sinh viên năm cuối. Em có một góc nhỏ trưng bày vài tác phẩm. Em… muốn mời anh đến.”
Minh hơi khựng lại. Không phải vì anh không muốn. Mà vì... lời mời ấy với anh mang một ý nghĩa rất khác. Nó không chỉ là đến xem tranh. Nó là một cánh cửa – nơi em cho phép anh bước vào thế giới thật của mình.
“Anh rất muốn,” – Minh nói, giọng trầm và chắc – “Cảm ơn em đã mời anh. Thật sự.”
Linh nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên:
“Em không hay mời ai đâu đấy. Nhưng… em nghĩ anh sẽ hiểu những gì em vẽ. Không phải bằng mắt. Mà bằng cách anh cảm nhận.”
Minh cười. Trong lòng anh dâng lên một niềm vui khó tả. Em không chỉ thấy anh là một khán giả lặng lẽ nữa. Em đang bắt đầu nhìn thấy anh – như một phần có thể thuộc về.
Trước khi chia tay, Linh viết địa chỉ và thời gian lên một mẩu giấy nhỏ, gấp lại cẩn thận, trao tận tay Minh.
“Đừng đến muộn nhé. Em đợi.”
Câu nói ấy đơn giản. Nhưng trong tâm trí Minh, nó như một lời hẹn hò đầu tiên không chính thức.
Chiều xuống dần. Minh bước ra khỏi hiệu sách, tay vẫn nắm chặt tờ giấy nhỏ. Anh nhìn bầu trời đang ngả màu cam rực, lòng nhẹ bẫng như đang đi trên mây. Lần đầu tiên sau rất lâu, anh cảm thấy trái tim mình có nơi để thuộc về.