Chương 3: Cuộc Trò Chuyện Trong Hiệu Sách
Hiệu sách nhỏ nằm lọt thỏm giữa dãy phố cổ. Bên trong yên tĩnh, mùi giấy cũ, mùi gỗ và mùi cà phê thoang thoảng trong không khí khiến không gian trở nên ấm áp, dễ chịu đến lạ. Gần cửa sổ là một góc đọc sách với hai chiếc ghế bọc nỉ màu rêu, và một chiếc bàn gỗ thấp đặt vài cuốn sách ngẫu nhiên.
Linh chọn chỗ ngồi, còn Minh vẫn chưa thể tin rằng điều này đang thực sự xảy ra. Cô gái mà anh chỉ dám dõi theo qua màn hình nhỏ giờ đang ở ngay trước mắt, nói chuyện cùng anh, bằng một sự gần gũi và tự nhiên đến không ngờ.
Em đặt cuốn sổ vẽ lên bàn, mỉm cười:
“Em hay đến đây lắm. Ở đây yên tĩnh, không bị ồn như các quán cà phê đông người. Mỗi lần bí ý tưởng vẽ là em lại ngồi đây.”
Minh gật đầu, cố giữ bình tĩnh:
“Anh... anh chưa từng vào hiệu sách nào dễ chịu như thế này. Có cảm giác như mọi thứ ở đây đều biết im lặng đúng lúc.”
Linh bật cười, tiếng cười nhẹ như tiếng chuông gió. Minh bất giác mỉm cười theo.
Em mở cuốn sổ vẽ ra. Những nét chì mềm mại, những bức phác họa đơn giản mà đầy cảm xúc hiện lên trước mắt Minh. Có một bức vẽ khiến anh đứng hình – đó là hình bóng một cô gái đứng giữa phố, tay cầm cuốn sách, mái tóc bay nhẹ theo gió.
“Đẹp quá… Em vẽ à?” – Minh hỏi, giọng khẽ run.
“Ừ. Em vẽ cảm xúc. Có khi chỉ là hình ảnh lướt qua trên đường, có khi là một gương mặt em chưa từng gặp… nhưng lại nhớ mãi.”
Minh nhìn em thật lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cô gái này, dù anh từng nghĩ mình đã biết qua hàng trăm video, nhưng bây giờ mới thực sự nhìn thấy linh hồn của em – một tâm hồn sâu lắng, tinh tế và chân thành.
“Thế còn anh?” – Linh hỏi, ngẩng lên nhìn Minh. “Anh làm gì? Ngoài việc… thỉnh thoảng lặng lẽ xem TikTok của em?”
Minh bật cười, gãi đầu, ngượng nghịu:
“Anh làm IT. Ngày nào cũng ngồi gõ phím. Lúc rảnh thì… nhìn màn hình, rồi vô tình thấy em.”
“Và rồi không dứt ra được?” – Linh nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật.
Minh nhìn em. Rồi khẽ gật đầu.
“Ừ. Giống như… em là một đoạn nhạc mà anh không thể tắt. Mỗi lần nghe lại, cảm xúc lại nguyên vẹn như lần đầu.”
Không khí giữa hai người lặng lại một chút. Không có sự ngại ngùng, mà là một khoảng lặng êm ái – nơi cảm xúc dần nảy mầm, không cần che giấu.
Linh khép cuốn sổ lại, ngắm nhìn dòng người lướt qua cửa kính.
“Em chưa từng nghĩ sẽ gặp ai đó nhờ TikTok. Lại càng không nghĩ sẽ có một người đủ kiên nhẫn, đủ dịu dàng… chỉ để lặng lẽ dõi theo em như vậy.”
Minh nhìn em, khẽ nói:
“Có lẽ… đó là điều duy nhất anh biết làm đúng. Vì em xứng đáng được ngắm nhìn, hơn là chinh phục.”
Linh không đáp. Nhưng ánh mắt em, trong khoảnh khắc ấy, như long lanh hơn. Như đã nhìn thấy ở Minh một điều gì đó mà em vẫn luôn tìm kiếm giữa bộn bề cuộc sống này: sự chân thành không cần phô trương, tình cảm không cần đền đáp.
Ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua. Một chiếc lá vàng rơi xuống mặt đường. Thời gian như lặng lại – như giữ khoảnh khắc này mãi trong ký ức cả hai người.
Chương 3: Cuộc Trò Chuyện Trong Hiệu Sách
Hiệu sách nhỏ nằm lọt thỏm giữa dãy phố cổ. Bên trong yên tĩnh, mùi giấy cũ, mùi gỗ và mùi cà phê thoang thoảng trong không khí khiến không gian trở nên ấm áp, dễ chịu đến lạ. Gần cửa sổ là một góc đọc sách với hai chiếc ghế bọc nỉ màu rêu, và một chiếc bàn gỗ thấp đặt vài cuốn sách ngẫu nhiên.
Linh chọn chỗ ngồi, còn Minh vẫn chưa thể tin rằng điều này đang thực sự xảy ra. Cô gái mà anh chỉ dám dõi theo qua màn hình nhỏ giờ đang ở ngay trước mắt, nói chuyện cùng anh, bằng một sự gần gũi và tự nhiên đến không ngờ.
Em đặt cuốn sổ vẽ lên bàn, mỉm cười:
“Em hay đến đây lắm. Ở đây yên tĩnh, không bị ồn như các quán cà phê đông người. Mỗi lần bí ý tưởng vẽ là em lại ngồi đây.”
Minh gật đầu, cố giữ bình tĩnh:
“Anh... anh chưa từng vào hiệu sách nào dễ chịu như thế này. Có cảm giác như mọi thứ ở đây đều biết im lặng đúng lúc.”
Linh bật cười, tiếng cười nhẹ như tiếng chuông gió. Minh bất giác mỉm cười theo.
Em mở cuốn sổ vẽ ra. Những nét chì mềm mại, những bức phác họa đơn giản mà đầy cảm xúc hiện lên trước mắt Minh. Có một bức vẽ khiến anh đứng hình – đó là hình bóng một cô gái đứng giữa phố, tay cầm cuốn sách, mái tóc bay nhẹ theo gió.
“Đẹp quá… Em vẽ à?” – Minh hỏi, giọng khẽ run.
“Ừ. Em vẽ cảm xúc. Có khi chỉ là hình ảnh lướt qua trên đường, có khi là một gương mặt em chưa từng gặp… nhưng lại nhớ mãi.”
Minh nhìn em thật lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cô gái này, dù anh từng nghĩ mình đã biết qua hàng trăm video, nhưng bây giờ mới thực sự nhìn thấy linh hồn của em – một tâm hồn sâu lắng, tinh tế và chân thành.
“Thế còn anh?” – Linh hỏi, ngẩng lên nhìn Minh. “Anh làm gì? Ngoài việc… thỉnh thoảng lặng lẽ xem TikTok của em?”
Minh bật cười, gãi đầu, ngượng nghịu:
“Anh làm IT. Ngày nào cũng ngồi gõ phím. Lúc rảnh thì… nhìn màn hình, rồi vô tình thấy em.”
“Và rồi không dứt ra được?” – Linh nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật.
Minh nhìn em. Rồi khẽ gật đầu.
“Ừ. Giống như… em là một đoạn nhạc mà anh không thể tắt. Mỗi lần nghe lại, cảm xúc lại nguyên vẹn như lần đầu.”
Không khí giữa hai người lặng lại một chút. Không có sự ngại ngùng, mà là một khoảng lặng êm ái – nơi cảm xúc dần nảy mầm, không cần che giấu.
Linh khép cuốn sổ lại, ngắm nhìn dòng người lướt qua cửa kính.
“Em chưa từng nghĩ sẽ gặp ai đó nhờ TikTok. Lại càng không nghĩ sẽ có một người đủ kiên nhẫn, đủ dịu dàng… chỉ để lặng lẽ dõi theo em như vậy.”
Minh nhìn em, khẽ nói:
“Có lẽ… đó là điều duy nhất anh biết làm đúng. Vì em xứng đáng được ngắm nhìn, hơn là chinh phục.”
Linh không đáp. Nhưng ánh mắt em, trong khoảnh khắc ấy, như long lanh hơn. Như đã nhìn thấy ở Minh một điều gì đó mà em vẫn luôn tìm kiếm giữa bộn bề cuộc sống này: sự chân thành không cần phô trương, tình cảm không cần đền đáp.
Ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua. Một chiếc lá vàng rơi xuống mặt đường. Thời gian như lặng lại – như giữ khoảnh khắc này mãi trong ký ức cả hai người.