Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ
Chủ nhật. Trời Hà Nội trong một ngày se lạnh đầu đông, nắng vàng nhè nhẹ vắt ngang qua những tán cây khô úa. Minh quyết định ra ngoài, điều hiếm khi xảy ra. Một phần vì công việc đã xong sớm, một phần vì anh cảm thấy lòng mình nặng trĩu đến lạ – như thể nếu không ra ngoài, anh sẽ bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng.
Anh đến một quán cà phê nhỏ nằm trên phố Trần Hưng Đạo. Quán yên tĩnh, có những bản nhạc jazz cổ điển khe khẽ vang lên giữa không gian ấm cúng. Anh chọn một bàn gần cửa sổ, gọi ly cà phê đen quen thuộc rồi mở laptop, định viết vài dòng cho dự án cá nhân.
Và rồi, khoảnh khắc ấy xảy ra.
Minh nhìn ra ngoài cửa kính, định thả hồn theo dòng người tấp nập. Nhưng ánh mắt anh lập tức khựng lại – như thể thế giới bỗng ngưng chuyển động trong một giây ngắn ngủi.
Là em.
Em đang bước chậm rãi trên vỉa hè, tay ôm một cuốn sổ vẽ, mái tóc dài buông nhẹ sau lưng. Ánh nắng chiếu xuống làm gò má em hồng lên, dịu dàng và đầy sức sống. Chiếc áo khoác màu be nhẹ nhàng, đôi giày thể thao trắng đơn giản – tất cả quen thuộc đến mức Minh không cần nhìn kỹ cũng nhận ra. Là Linh. Là em – người con gái anh từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp trong đời thật.
Minh luống cuống. Tay anh run lên, suýt làm đổ ly cà phê. Trong đầu anh vang lên hàng ngàn câu hỏi: "Có nên chạy ra không?", "Nếu em không nhớ anh là ai thì sao?", "Nếu anh làm phiền em thì sao?"… Nhưng sâu trong tim, có một điều còn lớn hơn nỗi sợ: nếu hôm nay anh không làm gì cả, anh sẽ hối tiếc cả đời.
Anh đứng dậy. Bước vội ra khỏi quán, lòng rối bời. Em lúc này đang đứng trước một hiệu sách nhỏ bên kia đường, dường như đang tìm mua gì đó. Minh bước chậm lại, tim đập mạnh như tiếng trống.
Rồi như một phép màu, em quay lại.
Ánh mắt em lướt qua anh, rồi dừng lại trong chốc lát. Không phải là ánh nhìn xa lạ – mà là ánh nhìn nhận ra điều gì đó… thân quen. Có lẽ là vì anh lỡ để lộ ánh mắt đang nhìn em với tất cả những gì thật lòng nhất.
Một nụ cười thoảng qua môi em. Nhẹ như gió. Dịu như mây. Nhưng với Minh, đó là khoảnh khắc khiến cả thế giới anh vỡ òa.
“Chào anh,” em cất giọng, ngập ngừng nhưng chân thật. “Hình như... em từng thấy anh trên TikTok phải không?”
Minh sững người. Rồi gật đầu. Một cách chậm rãi, như không tin vào may mắn của chính mình.
“Anh cũng theo dõi em à?” – em hỏi, ánh mắt mang chút tinh nghịch.
Minh mỉm cười, giọng run nhẹ:
“Anh… ờ, cũng có… nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày được gặp em ngoài đời thật như thế này…”
Cả hai cùng im lặng trong vài giây, như thể không ai muốn phá vỡ khoảnh khắc kỳ diệu ấy.
Và rồi, như một sự khởi đầu của điều gì đó rất mới mẻ, em mỉm cười lần nữa:
“Hay là… mình vào hiệu sách kia ngồi nói chuyện một chút được không? Em cũng đang tìm người trò chuyện cùng về hội họa…”
Trái tim Minh đập mạnh như muốn vỡ tung.
Anh gật đầu.
Lần đầu tiên, định mệnh không chỉ lướt qua. Mà thật sự dừng lại.