Người xưa có câu:
“Kỳ thị thâm giả, kỳ thiên kỳ thiển.”
Một người nếu ôm quá nhiều dục vọng thì cái sâu trong lòng họ rốt cuộc chỉ là sự nông nổi mà thôi.
Con người ta vốn dĩ chẳng thể sống mà không có ham muốn. Dục vọng, ở một mặt nào đó, chính là động lực để ta thức dậy mỗi ngày, để ta phấn đấu, để ta mơ về một ngày mai tốt đẹp hơn. Nhưng khi dục vọng không còn điểm dừng, nó biến thành vực sâu nuốt chửng cả lý trí lẫn bình yên trong ta.
Giống như mặt hồ. Nước yên thì soi được trăng. Nước động thì chỉ còn là bóng méo mó, chập chờn. Tâm cũng thế. Một khi ngập đầy ham muốn, lòng người không còn chỗ cho sự sáng suốt.
Trong lịch sử, Tần Thủy Hoàng đã từng có tất cả: thiên hạ rộng lớn, quyền lực vô biên, giấc mơ trường sinh bất tử. Nhưng càng có nhiều, ông lại càng sợ mất đi. Cuối cùng, chết nơi đất khách, mang theo cả một đời hoang mang và nỗi ám ảnh không đáy.
Ngày nay, đâu thiếu những con người ngã gục vì chính tham vọng của mình. Không phải vì họ bất tài, mà vì không biết dừng lại. Tham một chút nữa, rồi một chút nữa… cho đến khi chẳng còn lối quay về.
Người khôn ngoan không phải là người không có dục vọng, mà là người biết trò chuyện với chính lòng mình. Biết khi nào nên tiến, khi nào nên lùi. Biết buông đúng lúc, để giữ lại sự an yên.
Bởi cái đáng sợ nhất không phải là cảnh nghèo, mà là cái đói không đáy trong tâm hồn. Không phải hoàn cảnh khiến ta mất lý trí, mà chính là ham muốn vô hạn từ bên trong.
Muốn đi xa, hãy học cách bước chậm.
Muốn đứng vững, hãy học cách sống nhẹ.
Và muốn giữ được chính mình, trước hết hãy học cách bớt đi một phần dục vọng.