Từng mảnh hồn nhỏ đã sống, đã yêu, đã chết.
Từng giọt máu từng chảy, từng cơn đau từng in trong tim.
Khi tất cả hội tụ lại, không còn là một người, cũng chẳng còn là một vị Đế.
Mà là—“Vạn Sinh.”
🩸 Muỗi Đế Truyền Kỳ
Hồi Thập Nhất: Vạn Sinh Huyết Hải – Chân Ngã Chi Hiển
“Ta không phải Đế.
Không phải Tiên.
Không phải Ma.
Mà là triệu vạn linh hồn từng sống và từng chết—trong ta.”
1. Huyết Hải hội tụ – Ngã chẳng còn là Ngã
Sau mười vạn kiếp chuyển sinh,
từng mảnh linh hồn rải khắp chư giới đồng loạt thức tỉnh.
Từ những đứa trẻ vừa sinh, đến các lão già sắp lìa đời,
từ tên đạo tặc đang lẩn trốn, đến vị tăng sĩ đang ngồi thiền trong tháp,
tất cả cùng ngẩng đầu – mắt đỏ, máu trào, hồn rung.
Và rồi… như thủy triều đỏ ngập trời,
vạn giọt huyết hợp thành một Huyết Hải,
bốc lên từ vô số giới vực, tụ tại trung tâm Thiên Hư—nơi chưa từng có đường đi, chưa từng có ánh sáng.
Một sinh mệnh mới thành hình.
Không là Muỗi Đế của năm xưa.
Không là linh hồn chia rẽ.
Mà là một tồn tại do vạn sinh linh từng trải sinh tử tạo thành.
2. Hư Vô giáng lâm – Thế giới đứng bên bờ đoạn diệt
Lúc này, từ ngoài biên cảnh vũ trụ,
Hư Vô — một thứ không phải Thần, không phải Đạo, không phải Ma,
chỉ là "Không" — lan tới.
Nó không có hình, nhưng nơi nó đi qua,
tất cả: ký ức, linh hồn, ý niệm, bản thể – đều bị xóa sạch.
Thần không thể ngăn.
Đế không thể cản.
Cả Thiên cũng chỉ đứng nhìn…
Chỉ có Huyết Hải, vẫn đỏ, vẫn sống.
3. Vạn Sinh đối diện Hư Vô – Trận chiến không có chiêu thức
Không có kiếm.
Không có pháp quyết.
Không có thần thông nào được vận.
Vạn Sinh – sinh thể do triệu kiếp luân hồi tạo thành,
chỉ lặng lẽ bước tới trước mặt Hư Vô.
“Ngươi muốn xóa bỏ mọi thứ.”
“Nhưng ta—ta là mọi thứ.”
Và rồi, Hắn mở ngực ra.
Không có tim.
Chỉ có một biển máu – phản chiếu hàng tỉ khuôn mặt, tiếng cười, nước mắt.
Hư Vô tiến tới – rồi dừng lại.
Không vì bị đánh bại.
Mà vì—nó không còn là Hư Vô nữa.
Trong sự tồn tại tràn ngập “ý nghĩa” ấy, nó không còn “trống rỗng”.
Và thế là… nó biến mất.
4. Chân Ngã chi hiển – Không còn Muỗi, cũng không còn Đế
Trong khoảnh khắc cuối cùng,
hình bóng Muỗi Đế năm xưa hiện về:
một thân ảnh gầy nhỏ, lưng còng, áo rách, tay ôm một chén máu.
Hắn nhìn vũ trụ đã yên, sinh linh đang sống, hoa đang nở, máu không còn rơi vì thù hận mà vì sinh mệnh...
“Ta từng là một con muỗi.
Sau thành Đế.
Giờ thì... chỉ muốn thành Người.”
Rồi hắn mỉm cười,
tan vào Huyết Hải,
để biển máu ấy hóa thành mưa,
rơi rải khắp chư thiên vạn giới.
Từ đó trở đi, mỗi khi một sinh linh đứng lên vì người khác,
máu trong tim họ ấm hơn một chút.
Người ta gọi đó là:
Tâm Huyết.
Không phải sức mạnh, mà là nhân tính sống lại.
“Vạn kiếp luân hồi để ngộ Đạo,
Cuối cùng chỉ để hiểu:
Người – không cần làm Đế.
Chỉ cần có tâm,
là đủ.”