Máu từng chảy để nghịch thiên.
Máu từng chảy để cứu người.
Máu từng chảy chỉ để hiểu một điều:
Sinh linh – có đáng để tồn tại?
Nhưng khi không còn điều gì cần hỏi,
Không còn ai cần cứu,
Không còn Đạo để bước…
Thì: Còn lại gì?
🩸 Muỗi Đế Truyền Kỳ – Hồi Kết
Hồi Kết: Huyết Tuyệt Chi Đạo – Hồi Vô Giả Vô
“Hồi ức là máu, ý chí là máu.
Nhưng khi tất cả đã hòa vào hư không…
Ngươi – còn là ai?”
1. Ngụy Dạ – truyền nhân cuối cùng
Sau khi bước ra từ Ký Ức Giới,
Ngụy Dạ không trở thành Đế, không mở tông, không khởi đạo.
Hắn chỉ sống.
Sống như bao người bình thường khác:
Làm ruộng, nuôi thú, giúp đỡ người làng,
và mỗi khi có ai đó rơi lệ vì mất người thân, hắn ngồi cạnh… im lặng.
Có kẻ bảo hắn từng là Thánh,
có kẻ gọi hắn là điên.
Nhưng chẳng ai phủ nhận một điều:
Ở đâu có hắn, ở đó không có máu chảy vì thù hận.
2. Huyết Đạo suy vong – Ý chí tan vào cõi người
Càng về sau, khắp vạn giới, không ai tu huyết nữa.
Không phải vì bị cấm,
mà vì… không cần.
Thế giới không còn đế vương chinh chiến,
không còn huyết tế tàn sát,
không còn cuộc đấu nào cần máu rơi để chứng minh lý tưởng.
Huyết Đạo – từ đó mất đi.
Không còn ai gọi đến tên Muỗi Đế,
Không còn sách cổ nào ghi lại chuyện xưa.
Tất cả… trở thành truyền thuyết không ai kiểm chứng.
3. Hồi Vô – Trở về khởi nguyên
Một buổi sớm mùa đông,
Ngụy Dạ – giờ đã già, ngồi bên khe suối, nhìn ánh bình minh lặng lẽ.
Đôi tay gầy, mái tóc bạc, ánh mắt trong vắt như máu đã lắng đáy tim.
Hắn nhắm mắt.
Và ngủ thiếp đi.
Khi thân thể hắn ngừng thở,
không có pháp lực bốc lên.
Không có đạo vận rung chuyển.
Không có tiên linh hiện hình.
Chỉ có… một cánh hoa đỏ trôi theo suối.
Và lúc ấy, ở tận cùng biên giới Thiên Hư,
Trong hư không chưa từng có âm thanh…
Có một giọng nói vang lên:
“Ta đã hiểu.
Không phải vì ta là Huyết, mà sinh linh sống.
Mà vì họ… biết sống vì nhau.”
4. Huyết Tuyệt – Không còn, nhưng chưa từng mất
Huyết Đạo biến mất khỏi thế giới.
Không còn đệ tử.
Không còn đạo thống.
Không còn ký ức rõ ràng.
Nhưng mỗi khi:
-
Một người hi sinh thân mình vì người khác,
-
Một đứa trẻ lau máu cho mẹ,
-
Một chiến sĩ dùng thân mình chắn trước dân thường…
Dòng máu chảy ấy – không tầm thường.
Vì nó đang mang… một truyền thuyết.
“Không cần ai biết tên ta.
Không cần ai nhớ công ta.
Chỉ cần –
Máu người…
Chưa từng trở nên vô nghĩa.”